Cái
tôi cái ta…!
Đông Triều
Một thiểu nghĩ, một cách nhìn, về một góc độ nào đó
của riêng tôi. Người Việt chúng ta rất sùng bái đạo, đó là vấn đề rất tốt cho
tôn giáo.
Những hành động trọng Cha, kính Thầy một cách quá đáng, có thể nói
rằng; đi đến lố bịch của một số con Chiên, Phật tử đã làm hư các Thầy, các Cha,
đồng thời biến các vị tu hành trở thành Phật, thành Chúa, là Thần thánh oai
nghiêm và quyền uy vô lượng, chứ không còn là những kẻ tu hành hèn mọn, mà
những vị nầy đã tâm nguyện dâng hiến trọn đời phục vụ Phật tử, tín đồ cũng như
con Chiên! Những hình ảnh chấp tay cúi đầu «Con
lạy Thầy, con kính Cha» làm cho các nhà tu hành quên hẳn vai trò một
người tu hành, để rồi những vị nầy tự ban cho mình cái quyền linh thiêng, đại
diện cõi bề trên ban phát ân huệ cho chúng sanh và bắt người phàm tục phục dịch
cho mình. Đem tiền bạc đến dâng và bái lạy, kính cẩn như một vị thánh sống.
Hình
ảnh và thái độ của Thầy, Cha ngày nay thường bị hư hỏng và đôi lúc trịch thượng
bởi hai lý do. Trước hết là số người sùng bái đạo có thái độ tôn trọng Cha Thầy
một cách quá đáng, việc gì của Thầy của Cha làm đều tốt đều đẹp, lời Thầy lời
Cha nói gì nghe cũng hay cũng phải. Thứ đến là một số tín đồ, giáo hữu cò mồi
dựa vào tôn giáo để làm chính trị cũng như kinh doanh, họ bám vào Thầy Cha, Thầy
chùa, nhà thờ, theo sát Thầy Cha đánh trống thổi kèn, chấp tay lạy sống và khúm
núm trình thưa như đang đứng trước mặt quan quyền vua chúa ngày xưa.
Hành động nầy chẳng những đưa «Cái tôi, cái ta» của Thầy, Cha lên đến tận mây xanh, do đó, những
cái tầm thường xấu xa, tham sân si, trong lòng của các vị tu hành không diệt được, mà còn được thường xuyên bơm lên, thì tham sân si, ái dục trong lòng các vị
tu hành nầy càng ngày càng lớn hơn những người phàm tục nữa! Như vậy, tu hành
đã không đạt được kết quả…
Cái tham sân si, ái dục trong các vị tu hành thường
xuyên bị dồn nén thì sẽ bộc phát lên dữ dội. Nên nhớ rằng, các nhà tu hành một
khi đã đi lạc đường, thì cái tham sân si, ái dục sẽ quậy phá tới bến còn hơn
những người phàm tục!!! Cái tôi và cái ta, là do họ tự coi mình quá lớn, cho
nên trở nên khinh thường những người khác. Nó chỉ là một biểu hiện tính ích kỷ,
theo một lối sống cho bản thân.
Theo triết lý Phật giáo cái tôi là bản ngã hay còn
gọi là ngã mạn. Ngã tướng, Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức, là vô thường, thì mang
bản tánh, hoại diệt khổ, cái gì là khổ. Con người sinh ra là tùy nhân duyên, không
có cái tôi, cái ta không bền vững. Không vững chắc tồn tại, như vậy theo đạo
Phật, cái ngã, cái tôi là không có thực, mà nó chỉ là một tập hợp ở nơi Ngũ uẩn, luôn
thay đổi sinh diệt, đều là vô ngã. Cái nầy không phải của tôi, cái nầy không
phải tự ngã của tôi, cũng có thể hiểu nó là chủ thể của sự hoạt động tâm lý
cũng như thân thế. Có nhiều cái tôi với tính cách hổn tạp cá nhân, nhưng cũng
có cái tôi cái ta trổi dậy mạnh mẽ trong câu thơ «Tôi buồn không biết vì sao tôi buồn». Cái tôi là một khởi điểm sau
chiến tranh, mở đầu bằng trí nhớ hay hoài niệm. Cái tôi cái ta chỉ có ý nghĩa
cho một sự việc riêng biệt cá nhân, chứ không thể, thể hiện cái tôi cái ta với
mọi người. Có một số người thường hay nói; «Có
biết tôi là ai không?». Cái tôi cái ta, Vua quan, tôi tới, nó chỉ nhất thời
mà thôi «Lấy quan thì quan cách, lấy
khách, khách về Tàu».
Đông Triều