Sunday, December 22, 2019

Suy Ngẫm Về Kiếp người?!



Suy Ngẫm Về Kiếp người?!



Cuộc sống vội vã, kiếp người bé nhỏ, ngoảnh đầu lại đã hơn nửa đời người. Thời gian trôi nhanh như bóng cây lướt ngoài cửa sổ. Hôm qua còn vui vầy cùng bè bạn mà hôm nay đã đôi ngả lìa tan. Người cũ lâu không gặp, chuyện cũ lâu không bàn. Chớp mắt một cái, nhìn quanh mình chẳng còn lại mấy ai. Thời gian không đợi một ai, một sớm soi gương thấy tóc Ta điểm bạc, hồng trần có khác nào cõi mộng vậy thôi

Đôi khi buồn phiền, hãy nghĩ cuộc sống là phép trừ, gặp một lần bớt một lần, còn có gì phải khổ não đây. Không quên ơn người giúp mình, không trách móc người xử tệ với mình, không giữ mãi trong lòng hận thù người khác, tự khắc Ta sẽ thấy cuộc đời sao mà an nhiên, bình lặng đến vậy!

Khi gặp phải chuyện đau buồn, không như ý, hãy nghĩ rằng cuộc sống chính là một lần phải vượt qua. Kiếp người khi đến tay không, ra đi cũng tay không, không mang đến hạt cát mà cũng không mang đi một áng mây nào.

Khi Ta bất mãn, hãy nghĩ đến những người nghèo khổ, kém may mắn hơn Ta, biết đủ mới là hạnh phúc. So với người bệnh, hạnh phúc của Ta là sống khỏe mạnh. So với người đã khuất, hạnh phúc của Ta là còn sống. Người ta muốn sống tốt thì tâm phải giản đơn, phải bớt tranh giành một chút. 

Khi Ta cảm thấy không vui, hãy tự hỏi rằng mình còn lại bao nhiêu ngày để có thể dằn vặt. Nghĩ kỹ rồi, Ta sẽ không buồn nữa. Khi Ta tức giận hãy nghĩ rằng liệu có cần phải khổ tâm vì một người không đáng, tại sao Ta lại để người đó làm chủ trong tâm hồn mình. Ta hãy quên đi cứ ăn ngon, ngủ ngon, chăm sóc tốt, biết cách tiêu tiền là được rồi.

Khi Ta muốn so đo tính toán, hãy nhớ lại rằng con người đến thế gian này là tay không, hà cớ gì phải tính toán thiệt hơn, tại sao không chịu nhường một bước ? Nói nhiều sẽ làm tổn thương người khác, so đo nhiều lại tổn hại tinh thần, vừa hại người lại hại mình, kết quả là hao tâm tổn sức. Một đời người thực ra chỉ cần không làm chuyện phải hổ thẹn với lương tâm, tự tại an nhàn đã là quý lắm rồi !

Hãy sống sao cho thật vui vẻ. Có cơm để ăn, có quần áo để mặc, có núi để leo, có biển để ngắm, có internet để vào, có xe để đi, có việc để làm, có thêm người bạn đời cùng chung suy nghĩ nữa là … tuyệt vời !

Sống an nhiên vui vẻ mới là tốt nhất, chẳng việc gì phải để ý đến tiền ít tiền nhiều Sau này già rồi, chết đi ai còn để ý Ta là ăn mày hay là người giàu có? Ai cũng có phiền muộn, hàng ngày đều có buồn phiền, quan trọng nhất là Ta không để ý đến nó, sống vui vẻ thì buồn phiền sẽ tự nhiên tan mất. Phiền não ngày ngày đều có nhưng nếu không tự tay nhặt lên thì người ta đâu phải u sầu nhiều đến vậy?

Tài sản quý giá nhất là sức khỏe

Khi sinh mệnh của con người chấm dứt, đến lúc sự sống không thể cứu vãn được nữa thì tiền tài là gì, danh vọng là chi, thảy đều vô nghĩa.

Truy cầu giàu có khiến người tham lam, biến thành ác quỷ. Trong mắt người sắp từ giã cõi đời, những gì gọi là danh phận, địa vị, tiền bạc đều vô giá trị hết.

Sức khỏe là số một, không có sức khỏe thì danh tiếng, địa vị, sỉ diện, xa hoa, xe sang, nhà cao cửa rộng… thảy đều là mây bay, gió cuốn, mong manh, hư ảo cả.

Hãy luôn nhớ rằng: chiếc điện thoại thông minh cao cấp, 70% chức năng là không hề dùng tới. Một chiếc xe sang, 70% tốc độ là thừa. Một ngôi biệt thự nguy nga, 70% diện tích là bỏ trống. Hàng loạt chuyện đời, 70% là vô vị, hư không. Một đời nỗ lực kiếm tiền, 70% là để lại cho người khác tiêu. Hãy sống thật đơn giản, tận hưởng cuộc đời, giữ lấy 30% những gì vốn thuộc về mình mới mong thực sự có được hạnh phúc.

Đời người lại như một hiệp đấu. Nửa trước là học hành, quyền lực, chức tước, thành tích, tăng lương, tăng chức. Còn nửa sau là huyết áp, mỡ máu, tiểu đường, ung thư, cô đơn, sầu não. Nửa hiệp đầu là phấn đấu hết mình, nửa hiệp sau là chấp nhận, buông xuôi. Cớ sao kiếp người mỏi mệt lắm vậy?

Hãy nhớ không có bệnh cũng phải giữ gìn sức khỏe, không khát cũng phải uống nước, có phiền muộn cũng phải nghĩ cho thông, có lý cũng phải nhường người, có quyền cũng phải thấp giọng, không mệt cũng phải nghỉ ngơi, không giàu cũng phải biết đủ, bận mấy cũng phải luyện tập.

 Bởi vì, một cái áo giá $1,000, một vé First class $7,0000, một chiếc xe $50,000 tờ chi phiếu nhỏ có thể chứng minh. Một căn nhà giá vài triệu, hợp đồng mua bán có thể chứng minh. Nhưng một con người rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, chỉ sức khỏe mới có thể chứng minh.

Hãy nhớ, sức khỏe chính là “giá trị” nhất! Vì vậy cũng đừng bao giờ mang máy ra tính rằng Ta đã tiêu bao nhiêu tiền cho sức khỏe. Trên đời này Ta nhất định có một món tiền phải tiêu, hoặc là để chăm sóc trước, hoặc là để chữa trị bệnh tình về sau. Lựa chọn món nào là quyền của Ta. Có sức khỏe gọi là tài sản, không có sức khỏe thì chỉ còn là di sản mà thôi.

Chiếc giường đắt nhất trên thế giới chính là giường bệnh. Trên thế giới này có thể có người lái xe thay Ta, kiếm tiền thay Ta… nhưng không có ai mắc bệnh thay Ta được. Đồ mất rồi đều có thể tìm thấy lại nhưng có một thứ mất đi là vĩnh viễn không còn tìm thấy, đó chính là sinh mệnh.

Wednesday, November 27, 2019

Hôn nhân như chén bát, tình yêu mới là cơm trắng gạo ngon



Hôn nhân như chén bát,
tình yêu mới là cơm trắng gạo ngon

Vũ Dương


Những cuộc tình lãng mạn trong tiểu thuyết hay phim ảnh luôn khiến chúng ta khao khát. Nhưng cuộc sống lại không như những gì mà ta mơ tưởng. Đôi khi điều bạn cho là tẻ nhạt lại là bình yên, và đôi khi điều bạn cho là tầm thường kỳ thực lại chính là hạnh phúc.

Đến bữa cơm, mẹ lấy từ trong tủ ra mấy cái bát nhỏ, trong đó có chiếc bằng i-nox, có chiếc là bát sứ bóng mịn, còn lại là đồ sứ thô. Mẹ nói: «Con à, mau mau lấy bát xới cơm nào!».

Quyên bèn chọn bốn chiếc bát đẹp nhất để xới cơm. Đợi đến khi con gái bưng bát lên, mẹ Quyên chỉ vào mấy chiếc bát bằng gốm sứ thô đang nằm lạnh nhạt ở một bên và nói: «Con gái à, con có thấy rằng bốn chiếc bát đựng cơm đều là những cái đẹp đẽ tinh tế nhất không? Còn mấy chiếc bát sứ thô này tuy cũng có thể dùng được, nhưng con ngay cả nhìn cũng không nhìn chúng một cái. Điều này vốn là lẽ thường, ai ai cũng muốn dùng cái bát đẹp nhất».

Quyên nghe mẹ nói, trong lòng thầm nghĩ hôm nay sao mẹ lại nhiều lời thế nhỉ. Mẹ ngưng một lát rồi nói tiếp: «Đây cũng chính là ngọn nguồn vì sao con lại than phiền rằng mình không được hạnh phúc. Vốn dĩ thứ chúng ta cần là cơm chứ không phải là chiếc bát. Thật ra vỏ ngoài của hôn nhân cũng giống như chén bát, đẹp mắt hay không cũng chỉ là hình thức bên ngoài. Duy chỉ có tình yêu mới thực là cơm trắng, cơm có thơm ngon hay không cũng không chút quan hệ gì với chén bát cả. Khi con bưng một chiếc bát thô, nếu trong bát đựng đầy yêu thương thì chỉ cần con không bận tâm đến vẻ ngoài của chiếc bát, con cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc y chang như vậy!».


Quyên chăm chú lắng nghe mặc dù cô không hiểu lắm những lời mẹ giảng giải. Mãi cho đến một ngày cô bị bệnh nặng, chồng cô luôn túc trực ở bên giường không kể ngày đêm để chăm sóc cho cô. Vì để chữa bệnh cho vợ, anh thậm chí đã bán đi căn nhà, rồi lại chạy đông chạy tây lo lắng thuốc thang, khiến cô cảm động vô cùng.

Nhờ có chồng tận tình chăm sóc, cuối cùng Quyên cũng hồi phục hoàn toàn. Vào mỗi buổi sáng sớm và chiều tối hàng ngày, hàng xóm lại nhìn thấy anh dìu cô ra công viên tản bộ. Tuy họ đã không còn nhà, phải thuê trọ bên ngoài, nhưng mỗi lần Quyên được nhìn thấy được hoa cỏ khoe sắc, cây cối thanh bình và nụ cười ấm áp của anh, hai mắt cô đều ánh lên niềm vui sướng vô hạn. Giờ đây cô mới hiểu thế nào là hạnh phúc!

Một ngày mẹ đến thăm Quyên, bà mỉm cười hỏi con gái: «Con à, bây giờ con có còn oán trách cuộc sống không hạnh phúc nữa không?».

Quyên trả lời trong niềm hân hoan: «Mẹ, giờ chỉ cần có anh ấy bên cạnh là con đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Bây giờ con mới hiểu thì ra hôn nhân cũng giống như chén bát, còn tình yêu mới là cơm trắng thơm ngon. Chén bát có đẹp hay không không quan trọng, điều quan trọng là bên trong đó có cơm hay không!».

Sau khi trải qua một trận ốm nặng, cuối cùng Quyên đã hiểu ra đạo lý của hôn nhân. Chén bát dẫu có đẹp hơn nữa, nhưng nếu không có cơm thì dù nó có giá trị đến đâu cũng chỉ là một cái bát trống rỗng. Vợ chồng với nhau, nếu không có tình yêu thì dẫu giàu sang đến đâu cũng sẽ không có được hạnh phúc thật sự. Bởi chỉ có «tình yêu cơm trắng» mới lấp đầy «dạ dày» của hôn nhân và khiến chúng ta trải nghiệm thế nào là hạnh phúc.

Bài học từ nghịch cảnh chướng duyên



Bài học từ nghịch cảnh chướng duyên

Như Nhiên

Thông thường ở đời chẳng ai muốn gặp phải nghịch cảnh, chướng duyên cả, tâm lý chung của con người vốn là tránh khổ tìm vui, đó là tâm lý tự nhiên muôn đời. Song, với hành giả tu Phật thì nên nhận định rõ rằng có những nỗi khổ trong đời con người ta «chạy trời không khỏi nắng», vì thế, không phải do tránh né mà giải quyết triệt để được vấn đề, người tu thì không tìm cầu chướng duyên, nhưng khi chướng duyên đến họ biết rằng đây là cơ hội cần thiết đối với sự thực hành hạnh từ bi, tâm giải thoát.

Người tu hạnh từ bi, nếu không đối diện với những điều trái ý nghịch lòng thì khó có thể hiểu được mình đã thực hành được hạnh từ bi đến mưc độ nào. Nói cách khác, nhờ đối tượng ác mà hạnh từ bi thăng hoa, nhờ người phỉ báng, chê trách mà sự rèn trau hạnh từ bi, kham nhẫn càng tăng trưởng.

Kinh sách ghi lại rằng: Một hôm, Đức Phật cùng giáo đoàn đến xứ Kosambi lúc ấy đang ở dưới sự cai trị của vua Udena. Khi được tin ấy, một trong những vị thứ phi được sủng ái của vua là nàng Magandiya vốn có hiềm với Đức Phật nên bà ta xúi giục những kẻ vô lại đi theo sau giáo đoàn của Đức Phật và mắng nhiếc Ngài bằng những lời lẽ rất nặng nề. Tôn giả A-nan nghe những lời chửi bới quá thậm tệ, không chịu nổi, bạch Phật:

– Bạch Thế Tôn! Dân ở đây mắng nhiếc và nhục mạ chúng ta. Chúng ta hãy đi nơi khác!
– Ta sẽ đi đâu, A-nan?
– Đến thành phố khác, thưa Thế Tôn.
– Nếu ở đó người ta cũng chửi mình thì sẽ đi đâu, A-nan?
– Sẽ đi chỗ khác nữa, thưa Thế Tôn.
– Nếu ở đó người ta cũng chửi mình nữa thì sao?
– Chúng ta lại đi đến chỗ khác, thưa Thế Tôn.

– A-nan đừng nói thế. Ở đâu có khó khăn thì giải quyết ở đó. Ổn thỏa rồi mới được phép đi nơi khác. Nhưng ai chửi ông, A-nan?

– Bạch Thế Tôn! Mọi người đều mắng nhiếc chúng ta, bọn côn đồ và cả đám dân kia.

– A-nan, ta như con voi xông ra trận. Bổn phận của voi xông trận là hứng chịu những mũi tên từ bốn phía. Đúng thế, bổn phận của ta là kham nhẫn những lời nói độc ác.

Tiếp đó, Đức Phật thuyết pháp bài Pháp cú được chép trong phẩm Voi, nói lên sự kham nhẫn của bậc giác ngộ.

«Ta như voi giữa trận,
Hứng chịu cung tên rơi,
Chịu đựng mọi phỉ báng.
Ác giới rất nhiều người.»
(PC 320).

 Bài pháp tác động đến đám đông tập trung quanh Ngài và giáo đoàn của Ngài. Rồi Đức Phật khuyên A-nan.

– A-nan, đừng phiền muộn. Những người này chỉ mắng nhiếc ông trong bảy ngày, đến ngày thứ tám họ sẽ yên lặng. Chuyện khó khăn đó đến với Phật không kéo dài quá bảy ngày.

- Người tu hành khi đối diện với nghịch cảnh, mới trắc nghiệm được tâm của chính mình. Đối diện với bất lợi, đối diện khổ đau, đối diện không danh vọng, đối diện với lời chê, mới trắc nghiệm tâm mình động, hay không động? Cho nên nghịch cảnh là bài học rất quý để trắc nghiệm tâm của mỗi người.

Nếu người tu chân chánh, điều phục tâm, mà cứ muốn thuận duyên đến với mình, mà không muốn nghịch duyên đến, thì rất nguy hiểm. Vì sao? Vì thuận duyên sở hữu quá lâu, sinh ra tham ái, nên khi gặp nghịch duyên là tâm bị đau khổ ngay. Ví dụ: khi mình sở hữu công việc tốt quá lâu, khi đối diện với sự thất nghiệp, mất việc đó, là tâm mình lo sợ. Mình yêu thương một người quá đậm sâu, đột nhiên người đó bỏ mình, liền khổ đau, chới với...

Hãy cảm ơn nghịch duyên, đừng trách nó, chính nghịch duyên trui rèn cho tâm mình ngày càng kiên định.

Chướng Duyên và Tỉnh Thức
Đều là hai bậc Thầy
Vị giúp ta Giác Ngộ
Vị giúp rời mộng say...
Như Nhiên


Monday, November 18, 2019

5 chữ «quá» đời người nhất định phải buông bỏ để được hạnh phúc



5 chữ «quá» đời người nhất định phải buông bỏ để được hạnh phúc
Trúc Dật

5 thói quen tư duy xấu gây ra hội chứng trầm cảm, có thể bạn chưa biết!

Cách thức chúng ta suy nghĩ đôi khi có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống. Chỉ cần chúng ta để ý và thay đổi, có khi cuộc đời sẽ bước sang ngã rẽ mới hào hứng và tươi sáng hơn.


Các nhà tâm lý học cho biết, tư duy của mỗi người cũng có thể hình thành thói quen. Những suy nghĩ tiêu cực, đau khổ hay bất lương là thủ phạm gây ra tâm lý phẫn uất, vị kỷ. Đã có nghiên cứu cho thấy, người có những thói quen tư duy xấu, lâu dần có thể gây ra các hội chứng trầm cảm, thậm chí ngớ ngẩn… Sau đây là một vài thói quen tư duy không tốt, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của bạn:

Quá độ trầm tư

Chỉ cần một vài lần ta có những suy nghĩ không tốt xuất hiện trong đầu, hoặc sau những sự việc gì làm ta cảm thấy đau khổ, buồn chán, nếu không thể thoát ra và để nó cuốn đi, dần dần sẽ tạo thành thói quen có lối suy nghĩ tiêu cực. Ngay cả khi không có chuyện gì xảy ra, tâm hồn cũng treo ngược trên cành cây: «Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn».

Những lúc như vậy ta thường có cảm giác bất lực trước luồng suy nghĩ của mình, không hiểu chúng đã dội về từ đâu. Cuối cùng, ta hoàn toàn bị nó khống chế, muốn thoát ra mà không được, hay có lúc nó khiến cho tâm trí ta bị dao động như đang đứng giữa giao lộ, có quá nhiều ngã rẽ không biết phải chọn lối nào để đi tiếp.

Những luồng tư tưởng đó làm ta mất hết lập trường, nghiêm trọng hơn thế nó còn khiến cho người ta dần dần bị tiêu hao nguồn trí lực nguyên lai. Bởi vậy, việc phủ nhận những năng lượng xấu là việc rất quan trọng. Có người thường hay trầm tư đeo đuổi, suy nghĩ mãi đối với một sự việc đã qua, thậm chí cả những sự việc còn chưa xảy đến thì đã cảm thấy băn khoăn lo lắng về kết quả. Tất cả những suy nghĩ như vậy sẽ tạo cho ta thói quen đắm chìm trong hoài niệm, và trở thành một kẻ «đa sầu, đa cảm», dần dần nó làm cho ta từ một người có lý trí mạnh mẽ trở nên yếu nhược. Đó cũng là một trong những nguyên nhân căn bản ươm mầm bệnh tật phát sinh.

Có câu chuyện về một cặp song sinh: Khi hai anh em cùng đi đến một bệnh viện để khám bệnh. Kết quả cho thấy người anh bị mắc bệnh ung thư ác tính, còn người em thì vô sự. Nhưng do sự nhầm lẫn, bác sĩ đã đưa kết quả của người anh cho người em và ngược lại. Khi trở về nhà người anh luôn luôn sống vui vẻ tích cực, vì cảm thấy mình đã may mắn hơn người em sinh đôi của mình. Còn người em, từ khi nhận được kết quả bị mắc bệnh ung thư ác tính, thì ngày ngày sống trong nỗi sợ hãi, lo âu về một cái chết đang chờ đợi mình. Ít lâu sau người em phải nhập viện vì ung thư đã rất nhanh chóng chuyển sang giai đoạn cuối. Khi nhập viện các bác sĩ đã phát hiện ra sự nhầm lẫn rất đáng tiếc về việc trả kết quả khám bệnh của hai anh em. Họ thực sự rất ngạc nhiên với kết quả tái hội chuẩn hoàn toàn bình thường khỏe mạnh của người anh.

Phật gia giảng: «Bảy phần tinh thần, ba phần bệnh» phần lớn những người mắc bệnh, thì đều do tư tưởng và suy nghĩ không đúng đắn của mình mà sinh ra. Chỉ cần ta luôn nghĩ đến những việc tốt, làm người lương thiện, và có một cuộc sống sinh hoạt lành mạnh thì «Bách bệnh vô xâm» (trăm bệnh không thể nhập vào được).

Ảnh: Apkpure.
Quá nặng vết thương lòng

Trong cuộc sống đôi khi có nhiều sự việc nảy sinh khiến ta cảm thấy thực sự rất đau lòng. Thông thường, mâu thuẫn đều được giải quyết thông qua lời giải thích, hoặc xin lỗi. Song cũng có những sự việc thật rất khó giải thích, như khi ta bị người khác hiểu lầm chuyện gì đó mà không thể bày tỏ. Điều đó khiến cho ta phải âm thầm chịu đựng. Nhiều lúc chỉ một câu nói vô tình chạm đến tự ái cá nhân, hoặc những chuyện mà ta không muốn nhắc đến cũng khiến cho ta cảm thấy nhói đau.

Có câu: «Người nói vô tình, người nghe hữu ý». Tất cả đều có thể hằn sâu vào trong trí nhớ và trái tim của mỗi người mãi vẫn không biết làm thế nào để xóa nhòa đi được. Nó cứ mỗi ngày một lớn lên và nổi cộm trong não của người ta, can nhiễu đến cuộc sống của họ, làm ảnh nghiêm trọng đến nhận thức và tiếp thu tri thức của người ta. Vậy tốt hơn hết là hãy buông bỏ hết những ân oán, hận thù, bỏ qua hết tất cả những chuyện vui buồn đã qua và mở ra cho mình một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Hãy luôn nhớ một điều rằng, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chi bằng:
«Viết oán thù lên cát
Để cho gió cuốn đi
Và xin hãy khắc ghi
Lòng biết ơn lên đá»
(Vô Danh)

Quá oán hận

Có nhiều người một khi gặp vấn đề, thì thường tìm đến bạn bè chia sẻ những khúc mắc trong lòng mình, nhưng rốt cuộc cũng không ai có thể giúp được gì ngoài sự lắng nghe và thương hại, thậm chí nếu chia sẻ nhầm người bạn sẽ nhận được sự phê phán là đằng khác.

Dẫu vẫn biết trong cuộc sống không thể thiếu những người bạn, nhưng mọi vấn đề chỉ có thể tự mình giải quyết mới thấu đáo được. Mỗi khi ta suy nghĩ về quá khứ, thì tự nhiên trong lòng sẽ cảm thấy buồn phiền, thấy cuộc đời đầy những bất công. Nó khiến cho người ta vì thế mà phẫn nộ trước nghịch cảnh của cuộc đời. Những lúc như vậy sẽ làm não bộ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nếu ta có thể bài trừ những tạp niệm niệm và tâm oán hận ra khỏi đầu thì trí lực sẽ không bị tiêu hao. Cách tốt nhất là để cho gió cuốn đi…

«Trăm sông dồn biển cả
Nhờ biết hạ thấp mình
Gió vô ưu vô hình
Nhờ buông – không vướng víu».
(Vô Danh)

Quá cố gắng giải thích, lại bị người cự tuyệt

Có đôi khi ta cố gắng giải thích cho một ai đó về những gì mình làm, mọi chuyện hầu như lại tệ hại hơn. Ta càng phân tích lại càng bị đối phương gạt đi. Tất nhiên là ta sẽ cảm thấy thật sự khổ tâm, không biết phải làm thế nào. Những chuyện như vậy khiến tâm ta không thể tĩnh lại được. Việc bị ai đó cự tuyệt khiến ta luôn cảm thấy mình có lỗi, lại càng tự trách bản thân mình nhiều hơn, vì thế mà đánh mất đi giá trị tự tôn của chính mình. Nếu cứ kéo dài mãi như vậy thì thực là khổ tâm…

Bởi vậy, trong cuộc sống không cần cố gắng giải thích nhiều, hoặc cố gắng tìm cách phân bua với ai đó về việc làm của mình. Trái lại, ta không cần thiết phải nhận những tổn hại như thế và càng không nên đánh đổi lấy những gì không xứng đáng với giá trị vốn có của nó.

Chẳng khác nào:
«“Bắp cày đổi lấy chìa vôi”
Lợi danh đổi lấy một đời hư không
Ái tình đổi mớ bòng bong
Hữu cầu đổi lấy phập phồng bất an
Hơn thua đổi lấy trái ngang
Đấu tranh đổi lấy tan hoang trong ngoài
Đổi nhầm lấy một mất hai…
Mất ba mất bốn – mất hoài cũng nên…»
(Vô Danh)

Ảnh: 24horas.
Quá mải miết theo đuổi điều bất khả thi

Trong cuộc sống, đôi khi ta vẫn phải gượng cười trước những câu nói của người khác là vì sao? Có nhiều người trong chúng ta không ý thức được rằng, chính niềm đam mê của mình lại có thể tổn hại đến bản thân. Có người nghĩ: «Mình chỉ làm những gì mình thích, đó là niềm đam mê của mình. Mình sáng tạo ra những thứ tốt phục vụ cho đời, nào có phương hại gì kia chứ?». Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, chính sự đam mê đã nhấn chìm bạn vào một vòng xoáy vô hình, mà bạn cứ mải miết đuổi theo nó trong vô thức…?

Một khi đã ngập sâu trong đó, ta sẽ không còn tìm thấy những điều lý thú khác trong cuộc sống nữa. Trí lực vì thế mà hao tổn, không tập trung được mỗi khi làm việc gì khác, tất cả đều bị gạt sang một bên để nhường chỗ cho đam mê. Một khi niềm đam mê xuất hiện, thì cũng là lúc ta nhận lấy gánh nặng phiền não. Bởi vậy, trong cuộc sống chúng ta không nên đam mê quá nhiều, để rồi đánh mất bản thân mình lúc nào không hay. 

Trên thực tế, đam mê làm một điều gì đó thì mỗi cá nhân đều có. Song không nên quá độ, vì cái gì quá cũng không tốt. Việc tránh tạo ra cho mình những thói quen đam mê quá nhiều, hoặc đam mê những thứ không tốt sẽ giúp ta có một cuộc sống khỏe mạnh, trí tuệ được khai mở.

Vốn dĩ nhân sinh như cõi tạm, ta đến thế giới này trần trụi và ra đi cũng trần trụi. Có ai mang theo mình được thứ gì sau khi chia tay cuộc sống.

Chi bằng:
«Vạn sự theo gió cuốn bay đi
Chẳng để lụy tâm một thứ gì
Nhân sinh vốn dĩ thường như mộng
Trắng tay, tay trắng đến rồi đi!…»
(Vô Danh)

Sunday, November 17, 2019

45 câu nói rất hay của người Do Thái,


45 câu nói rất hay của người Do Thái,



Rất hay cho chính bản thân và cuộc sống. Biết những câu nói nổi tiếng dưới đây của người Do Thái bạn sẽ hiểu được vì sao họ lại thông minh và giàu có như vậy.

 1. Tài sản có thể trở về số 0 nhưng kiến thức phải càng ngày càng mở rộng.
2. Thời gian tốt nhất để trồng cây là vào 20 năm trước. Thời gian tốt thứ hai là ngay bây giờ.
3. Điếc, nhưng không phải là không biết gì bởi còn có thể đọc được sách báo.
4. Nếu không học tập, cho dù đi vạn dặm đường xa thì mãi vẫn chỉ là người đưa thư mà thôi.
5. Ai cũng than vãn thiếu tiền nhưng chả ai than thở thiếu trí khôn cả.
6. Trên đời có 3 thứ không thể bị ai cướp mất: Đầu tiên là thức ăn đã vào trong dạ dày, hai là ước mơ đã ở trong lòng, ba là những kiến thức đã học trong đầu.
7. Người lớn dạy trẻ con học nói, còn trẻ con dạy người lớn im lặng.
8. Một người chỉ ra sai sót của bạn chưa chắc đã là kẻ thù của bạn; một người luôn luôn ca ngợi bạn chưa hẳn đã là bạn của bạn.
9. Hãy sợ con dê húc phía trước, con ngựa đá phía sau, còn kẻ ngu thì phải đề phòng tứ phía.
10. Kinh nghiệm là cái từ mà mọi người dùng để gọi các sai lầm của mình.
11. Khi bạn khóc vì không có giày để đi, hãy nhìn những người không có chân.
12. Khi già đi người ta thị lực kém đi nhưng nhìn thấy nhiều hơn.
13. Đừng sợ đi chậm. Chỉ sợ đứng yên.
14. Ta không cầu xin cho gánh nặng sẽ nhẹ hơn. Nhưng cho đôi vai hãy vững vàng hơn.
15. Bông lúa càng nhiều hạt, đầu nó càng rủ xuống. Người giỏi thường hay khiêm tốn.
16. Mất tiền chỉ là mất nửa đời người, mất lòng tin là mất tất cả.
17. Phần lớn người ta thất bại không phải do họ không có khả năng, mà là vì ý chí không kiên định.
18. Đừng nói gì trừ khi bạn đã học được cách im lặng.
19. Giúp người thì sẽ làm tăng tài sản, ki bo chỉ làm nghèo đi.
20. Một hành trình ngàn dặm cũng chỉ khởi đầu từ bước đi đầu tiên.
21. Nếu vấn đề nào giải quyết được bằng tiền, thì đó không phải là vấn đề mà là chi phí.
22. Nếu bạn bị vấp ngã, điều đó chưa chắc có nghĩa bạn đang đi sai đường.
23. Có tiền cũng không tốt lắm, cũng như thiếu tiền cũng chẳng tồi lắm.
24. Không có tình huống vô vọng, chỉ có giải pháp không chính xác.
25. Chúa trời cho con người hai tai và một miệng để nghe nhiều nói ít.
26. Luôn luôn nhìn vào mặt tươi sáng của sự vật. Nếu không thấy, hãy đánh bóng cho đến khi nó tỏa sáng.
27. Nếu cuộc sống không dần dần tốt lên thì nó sẽ kém đi.
28. Đừng sợ rằng bạn không biết một cái gì đó. Hãy sợ rằng bạn không chịu tìm hiểu về nó.
29. Con người phải sống tối thiểu là vì sự tò mò.
30. Một khi bạn mắc một sai lầm, điều tốt nhất bạn có thể làm là cười vào nó.
31. Nếu mà làm từ thiện chẳng tốn kém gì thì ai cũng làm từ thiện cả.
32. Hầu như những loại hoa có màu trắng đều rất thơm, hoa có màu sắc đẹp đẽ thường không thơm. Người cũng vậy, càng mộc mạc giản dị, càng tỏa hương thơm từ bên trong.
33. Chết vì cười còn hơn là chết vì hoảng sợ.
34. Một người đàn ông có thể chuyển núi bắt đầu từ việc mang đi những viên đá nhỏ.
35. Khi chúng ta đem hoa tặng cho người khác thì người ngửi được mùi hương đầu tiên là chính chúng ta. Khi chúng ta nắm bùn ném vào người khác, thì người bị làm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta.
36. Ngủ trên gối êm không có nghĩa có giấc mơ đẹp.
37. Nếu bạn không thể xử lý những việc nhỏ thì những việc lớn của bạn sẽ trở nên vô nghĩa.
38. Khi bồ câu kết bạn với quạ, mặc dù cánh của nó vẫn còn màu trắng nhưng trái tim thì dần dần chuyển sang màu đen.
39. Lúc nào vô công rỗi nghề thì người ta sẽ làm những việc long trời lở đất.
40. Khi còn trẻ phải làm những việc bạn nên làm, thì khi về già mới có thể làm những việc bạn muốn làm.
41. Cái khuy áo đầu tiên sai, cái sau cùng khó mà chữa được.
42. Hạnh phúc chỉ đến khi cánh cửa đã được mở.
43. Một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười có giá trị hơn một cung điện đầy nước mắt.
44. Cười là loại mỹ phẩm rẻ nhất, vận động là loại y dược rẻ nhất, chào hỏi là loại chi phí giao tiếp rẻ nhất.
45. Kinh nghiệm giống như một chiếc lược mà cuộc đời chỉ ban tặng sau khi chúng ta đã mất hết cả tóc. 

Sunday, November 3, 2019



Học cách im lặng cũng là một kiểu trí huệ

Nguồn: Sưu tầm


Nước sâu thì dòng chảy chậm,
người tôn quý thì ăn nói từ tốn.
Chúng ta chỉ mất 2 năm để học nói
tuy nhiên phải dùng cả đời để học cách im lặng.


Ở một ngôi làng nọ, có hai cha con người đàn ông trung niên sống cùng nhau. Một hôm trời đẹp, người cha rủ con trai đi vào rừng dạo chơi. Cậu con trai vô cùng cao hứng đi cùng bố. Hai cha con đi đến đoạn đường uốn lượn thì dừng lại.

Trong một phút trầm lặng ngắn ngủi, người cha hỏi con: «Con trai! Ngoài tiếng chim đang hót ra, con còn nghe được thấy tiếng gì khác không?»

Cậu bé sau một hồi lắng nghe liền trả lời cha: «Cha ơi, con còn nghe được cả tiếng xe ngựa nữa ạ!»

Người cha lại hỏi tiếp: «Đúng rồi! Đó là một chiếc xe ngựa trống, không chở gì cả».

Cậu con trai ngạc nhiên hỏi lại: «Chúng ta còn chưa nhìn thấy nó, sao cha lại biết đó là chiếc xe ngựa trống rỗng?»

Người cha đáp: «Từ âm thanh con có thể dễ dàng nhận ra đó là một chiếc xe trống không. Xe ngựa càng trống rỗng, thì âm thanh sẽ càng to».

Xe ngựa càng trống rỗng, thì âm thanh sẽ càng to.
Ảnh dẫn theo flickr.com

Về sau này, cậu con trai trưởng thành, là một người thông minh, giỏi giang và thành đạt. Mỗi lần cậu chứng kiến một ai đó dùng lời lẽ ba hoa, lỗ mãng để nói chuyện, tự cho là mình đúng, tự cao tự đại, hạ thấp người khác thì cậu đều nhớ đến lời nói của cha vẫn như đang văng vẳng bên tai mình: «Xe ngựa càng trống rỗng thì âm thanh sẽ càng to».

Những người đã từng qua sông cũng biết rằng, trước khi qua sông, người ta thường lấy một hòn đá ném nó xuống nước để phỏng đoán độ sâu của con sông. Bọt nước bắn lên càng cao thì chứng tỏ nước sông càng cạn, càng nông. Trái lại, nơi nào không có bọt nước bắn lên, không nghe thấy âm thanh lớn thì chứng tỏ chỗ ấy nước càng sâu, thậm chí sâu không thể đo được… Nước càng sâu, chảy càng không có tiếng động. Xe ngựa càng trống rỗng thì tiếng động càng lớn. Làm người cũng nên như vậy! Người có thể dùng tâm thái bình tĩnh, “bình tâm tĩnh khí” để nói chuyện với người khác thì sẽ tránh được việc khắc khẩu, cãi vã giữa đôi bên. Người như vậy cũng sẽ càng học được cách lắng nghe người khác, mà lại không cường điệu, khoa trương chính mình!


Nước sâu chảy không một tiếng động, nước nông, nước cạn sẽ chảy róc rách. Người nông cạn, khoa trương sẽ giống như nước cạn vậy. Còn người có đủ tĩnh khí, khiêm nhường, biết mình sẽ giống như một nguồn nước sâu. Bạn muốn mình là nguồn nước sâu hay là một dòng nước cạn?
Kỳ thực, trong cuộc sống, sự thành thật và lương thiện cũng giống như nước chảy vậy, cũng không cần phải tận lực khoa trương, ca ngợi. Con người chỉ có tâm thái bình tĩnh và tường hòa mới có thể đạt được cảnh giới tư tưởng cao thượng.

o0o

Người ta vẫn thường cho rằng kẻ giỏi hùng biện mới là thông minh. Thường cho rằng một người có thể nói năng lưu loát trước đám đông thường là những người được mọi người yêu mến, cho dù có đi tới đâu cũng sẽ giống như cá gặp nước. Kỳ thực, bậc trí giả lại hiểu rằng, nói là một loại năng lực, còn im lặng là một loại trí huệ.

Người trí tuệ, đối với sự thay đổi không ngừng nghỉ của vạn sự vạn vật, đều giữ trong tâm một thái độ trầm tĩnh, độ lượng, như vậy mới có thể dung nạp được nhiều hơn, xử lý mọi chuyện dễ dàng hơn.

Im lặng đôi khi là lúc mà con người ta đang lao động trí óc. Nhờ đó mà có những kiệt tác, sự cao thượng, hiểu biết, trưởng thành, hồi tâm, giác ngộ… Văn hào W. Goethe từng nói: «Tài năng được nuôi dưỡng trong cô tịch, còn chí khí được tạo bởi những cơn sóng dữ của giông tố cuộc đời».

Trên mặt nước cho dù gió có thổi làm sóng trào dâng cuồn cuộn nhưng những dòng nước ở bên dưới sâu vẫn luôn duy trì tốc độ chảy chậm rãi, thong dong.

Làm người cũng như thế, gặp phải chuyện lo lắng, việc khó khăn thì đều phải bảo trì một tâm thái bình tĩnh và tường hòa.

Trên mặt nước cho dù gió có thổi làm sóng trào dâng cuồn cuộn nhưng những dòng nước ở bên dưới sâu vẫn luôn duy trì tốc độ chảy chậm rãi, thong dong.
Ảnh dẫn theo EZbook.vn

«Động» và «tĩnh», «nhanh» và «chậm» là thuộc về lý tương sinh tương khắc, trời đất cũng vì có chúng mà trở nên cân bằng. «Động» sẽ khiến tiêu vong xảy ra nhanh hơn, «tĩnh» mới có thể lâu dài, cho nên người xưa mới giảng rằng «tĩnh lặng mới có thể đi xa».

Nhà văn Hải Minh Uy từng nói: «Nước sâu thì dòng chảy chậm, người tôn quý thì ăn nói từ tốn. Chúng ta chỉ mất 2 năm để học nói tuy nhiên phải dùng cả đời để học cách im lặng». Hai năm học nói, cả đời học cách im lặng, chính là cho dù hiểu hay không cũng không nói nhiều. Nếu đã không có lời gì để nói thì đừng nói.

Trong giáo lý nhà Phật thông thường các đệ tử khi mới vào Phật môn đều được khuyên răn: Những người mới xuất gia nên nói ít và giữ nội tâm bình tĩnh.

Trong Phật giáo có đề cập tới «Chỉ ngữ», đó chính là tự ép buộc bản thân rèn luyện năng lực kiểm soát ngôn ngữ cử chỉ bản thân. Mỗi tối trước khi đi ngủ cần tự suy ngẫm lại xem hôm nay mình đã nói những gì, những lời nào là thích hợp nên nói và lời nào là không.

Mục đích của «Chỉ ngữ» không phải chỉ đơn thuần là để tránh việc «họa từ miệng ra», lo lắng tiết lộ bí mật gì đó trong sâu thẳm nội tâm hay vì lo lắng sẽ đắc tội với người khác; Trên thực tế đó là việc rèn luyện nội tâm của bản thân, tôi luyện sự từ bi và trí huệ của chính mình.

Kahlil Gibran, nhà văn nhà triết học nổi tiếng người Mỹ từng nói: «Mặc dù sự ồn ào của ngôn ngữ như làn sóng cuộn trào sẽ mãi mãi ở phía bề mặt của chúng ta, nhưng chiều sâu của tâm hồn chúng ta vĩnh viễn là trầm lặng». Bởi vậy học cách kiềm chế lời nói của mình mới là một loại trí huệ.

Nhà văn Kahlil Gibran từng nói: «Mặc dù sự ồn ào của ngôn ngữ như làn sóng cuộn trào sẽ mãi mãi ở phía bề mặt của chúng ta, nhưng chiều sâu của tâm hồn chúng ta vĩnh viễn là trầm lặng».
Ảnh dẫn theo voiceseducation.org

Những người nói nhiều thường hay thiếu đi phong cách điềm tĩnh

Trong «Thái Căn Đàm -Tinh hoa xử thế phương Đông» có câu: «Sử nhân hữu diện tiền chi dự, bất nhược sử kỳ vô bối hậu chi hủy; sử nhân hữu sạ giao chi hoan, bất nhược sử kỳ vô cửu xử chi yếm». Tạm dịch là: Để người ta khen mình trước mặt, không bằng đừng để họ chê mình sau lưng; để người ta vui thích mình khi mới gặp mặt, không bằng đừng để họ chán ghét mình qua một thời gian giao tiếp lâu dài.

Câu nói trên muốn chia sẻ và dạy chúng ta cần hiểu một số cách thức giao tiếp khi trò chuyện với mọi người. Hãy giữ một chút đúng mực mới có thể làm người khác cảm thấy yêu mến ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, về lâu về dài mới có thể không làm người ta khinh ghét.

Trương Ái Linh, nhà văn nổi tiếng Trung Quốc vốn có một người bạn thân tên là Viêm Anh. Tuy nhiên sau này vì không nhịn nổi tật nói nhiều hay càm ràm của bạn mà ngừng kết giao. Nguyên nhân cũng chỉ bởi Viêm Anh thích khoe khoang nói về hạnh phúc của bản thân. Sau khi Trương Ái Linh sang Mỹ, trong khi kinh tế đang có nhiều khó khăn thì Viêm Anh lại thích khoa trương bản thân mình kiếm tiền dễ dàng như thế nào thế nào. Trương Ái Linh góa chồng đã nhiều năm nhưng Viêm Anh lại liên tục chia sẻ kể về tình cảm mặn nồng của cô với chồng trước mặt bạn, mà không để ý tới sự cô đơn khốn cùng của bạn mình.

Đôi khi bạn muốn chia sẻ những chuyện vui của mình với người khác, vô tâm khoe khoang một chút mà không ngờ được đó trở thành cái gai trong lòng người khác. Bạn cho rằng sự ngay thẳng là tính cách thật của bản thân, tuy nhiên cũng cần phân biệt rõ đối tượng, phân biệt rõ hoàn cảnh trường hợp cụ thể. Những câu nói mặc dù ngay thẳng, mặc dù không cố ý nhưng vẫn vô tình như nhát dao đâm thẳng vào tim, thì dù có thân thiết tới đâu, dù có là người bạn không câu nệ chú ý tiểu tiết tới đâu cũng sẽ dần dần không thể tiếp tục thân thiết với bạn.

Tuân Tử từng dạy: «Im lặng, lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là 5 cung bậc khác nhau của trí tuệ». Học cách im lặng cũng là một loại trí huệ vậy!

Tuân Tử từng dạy: «Im lặng, lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là 5 cung bậc khác nhau của trí tuệ».
Ảnh dkn.tv

Im lặng và giải thoát …

Có hai dạng im lặng, im lặng bên ngoài và im lặng bên trong. Người khác đang lên án, phê bình và chỉ trích nhưng mình không nói lời nào, cái miệng không phân bua, không cần giải thích, đây gọi là im lặng bên ngoài. Tuy nhiên, có người ngoài mặt im lặng nhưng trong lòng dậy sóng, tâm đang lên kế hoạch tấn công, chờ cơ hội để thực hiện cuộc tấn công của mình.

Chúng ta thực hành im lặng bên ngoài là đã giỏi, nhưng có thể im lặng bên trong còn hay hơn nữa. Tâm không đòi hỏi phán xét, không nhìn người bằng con mắt kỳ thị, không tìm kiếm sự khác biệt để chứng minh ý niệm riêng. Mọi thứ đang im lặng trong sự vận động của nó. Vạn vật đang vận động trong im lặng. Dù có nói nhiều bao nhiêu, có bàn cãi bằng mấy, có tô điểm vẽ vời ra sao, thì sự thật vẫn là sự thật – Đó là mọi thứ đều thay đổi theo tính vô thường.

Nước sâu thì dòng chảy chậm, người tôn quý thì ăn nói từ tốn. Muốn suy nghĩ điều gì muốn nói điều gì hãy giống như cổ nhân dạy «uốn lưỡi bảy lần trước khi nói», suy nghĩ kỹ rồi mới có thể đưa ra quyết định lời nào nên nói lời nào không.

Im lặng cũng là một loại bao dung, thật hay giả của sự việc hãy để thời gian là câu trả lời tốt nhất.

Bởi vậy bạn chỉ cần cố gắng học cách làm người tốt, làm người lương thiện, học cách im lặng một cách thích hợp thì cuộc sống sẽ được thoải mái bình an.
Nguồn: Sưu tầm