Wednesday, August 18, 2021

Cái khổ của cuộc đời là sự níu kéo, cái khó của cuộc đời là sự buông bỏ

 

 

Cái khổ của cuộc đời là sự níu kéo,
cái khó của cuộc đời là sự buông bỏ

https://giadinhonline.vn/cai-kho-cua-cuoc-doi-la-su-niu-keo-cai-kho-cua-cuoc-doi-la-su-buong-bo-d172788.html

Người hạnh phúc không phải là không có lo lắng mà là có trí tuệ của sự hiểu biết và sẵn sàng buông bỏ những mưu cầu viển vông, xiềng xích danh lợi. Nếu có thể hãy bỏ nó xuống.

Vào thời xa xưa, có một người đàn ông tham lam tiền bạc, đi trên một chiếc thuyền với một túi vàng lớn trên lưng. Không ngờ khi thuyền ra đến giữa sông thì có gió lớn, thấy thuyền sắp bị sóng gió lật úp, người chèo thuyền hét lên: «Mau vứt vàng trong tay đi!»

Nếu được vứt bỏ kịp thời, thân tàu sẽ trở nên nhẹ hơn và vẫn còn một tia sáng của sự sống, tuy nhiên, dù người lái đò có la hét thế nào thì người đàn ông cũng không bao giờ buông vàng trong tay. Cuối cùng, con tàu bị chìm khiến cả người đàn ông và người chèo thuyền mất mạng.

Thoạt nhìn câu chuyện này không ít người cảm thấy khó hiểu, trên đời làm sao lại có người ngốc nghếch như vậy?

Chỉ khi trưởng thành, chúng ta mới hiểu, chúng ta bị lôi cuốn bởi danh vọng và tài sản nhưng mệt mỏi với danh và tài sản. Theo đuổi của cải nhưng bị nô lệ bởi vật chất. Bám víu vào tình cảm nên dễ bị tổn thương.

Có một người thành công đến thăm một giáo sư cao cấp và nói rằng ông ấy rất nổi tiếng nhưng luôn cảm thấy mệt mỏi.

Giáo sư hỏi: «Bạn đang làm gì mỗi ngày?»

Người đó trả lời: «Tôi bận rộn với nhiều hoạt động xã hội hàng ngày, tôi phải đối mặt với đủ loại người. Tôi thực sự cảm thấy không biết phải làm thế nào».

Giáo sư chỉ im lăng rồi dẫn người đàn ông vào căn phòng chứa quần áo, bảo anh ta mặc tất cả quần áo trên người và nói: «Sau khi anh mặc vào, phiền phức của anh sẽ được giải quyết».

Người đàn ông thắc mắc: «Tôi đang mặc đủ quần áo. Mặc thêm nữa cũng vô ích, huống chi trên người tôi mặc nhiều quần áo như vậy, khi đi lại trông sẽ không cồng kềnh hơn sao?»

Giáo sư nói: «Anh biết sự thật mặc nhiều đồ sẽ khó chịu, tại sao lại tự mình đeo nhiều gông cùm vào mình? Anh không phải là một nhà giao tiếp hay một nhà hùng biện, tại sao anh phải đóng quá nhiều vai trò và khiến bản thân bị choáng ngợp?».

Con người sống trên đời, càng mang nhiều thì càng dễ mất. Khó khăn của cuộc sống là phải cân nhắc đánh đổi. Cho dù bạn có hạnh phúc hay không, cuộc sống của bạn là một vòng luân hồi giữa được và mất.

Trong nhiều trường hợp, tự do là khi bạn biết buông bỏ. Bỏ cuộc đôi khi là cách để giảm bớt gánh nặng cho cuộc sống. Chỉ khi bạn dám trút bỏ gánh nặng và nhẹ nhàng tiến về phía trước, bạn mới có thể thấy được một cảnh sắc khác của cuộc đời. Hạnh phúc không bao giờ phụ thuộc vào việc bạn có bao nhiêu, mà phụ thuộc vào việc bạn cho đi bao nhiêu.

Thuỳ Linh

Saturday, August 14, 2021

Chỉ có những kẻ ngốc mới chia hết gia tài cho con mình khi còn sống

 

Chỉ có những kẻ ngốc
mới chia hết gia tài cho con mình
khi còn sống

https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?s=fe9ee664031ce4a721a5bb9e33716b5a&t=1497174

Có một ông gần 70 tuổi, góa vợ. Ông có 5 người con hiếu thảo và sống rất hòa thuận với nhau. Đứa nào cũng có gia đình riêng khá giả và thành đạt. Ông rất hài lòng, tin tưởng, tự hào về con cái mình.

Xét thấy tuổi cao sức yếu, ông muốn chia toàn bộ gia sản cho con cái để chúng có thêm điều kiện phát triển cơ nghiệp. Ông nghĩ con mình ngoan, hiếu thảo thì mình sống với bất cứ đứa nào cũng tốt.

Căn nhà đang ở, giao cho vợ chồng đứa út và ông sống cùng nó.

Phần tài sản lớn được chia gần như đều nhau cho các con.

Được vài tháng, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt. Vợ chồng nó hay xì xào điều gì mà ánh mắt không mấy thiện cảm. Vợ nó hay đụng thúng đá nia, chửi chó mắng mèo những chuyện đâu đâu làm ông nghe , cảm thấy chạnh lòng. Vợ chồng nó thường xuyên cãi nhau, ai cũng trở nên nóng nảy. Con vợ la to: của cải chia đều mà mình phải nuôi ổng thật là không công bằng. Ông buồn, bỏ sang ở với vợ chồng thằng thứ 2, con thứ 3, thằng thứ 4, con thứ 5, mỗi nhà cũng chỉ được vài tuần là có chuyện. Chúng hành xử như thể ông là người ở đậu, là của nợ. Chúng họp nhau căng thẳng phân chia nhiệm vụ nuôi báo cô ông. Chúng bốc thăm theo tháng, đứa trúng tháng 2 (28 ngày) cười vui vẻ, đứa trúng tháng 31 ngày, méo mặt. Cứ đến chiều cuối tháng, chúng đẩy ông ra cổng. Ông ôm bọc quần áo, ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ, đứa kế mới đến đón. Quá buồn và thất vọng, ông hay ngồi trước mộ bà, nước mắt chảy dài, chỉ biết tâm sự cùng với bà cho khuây khỏa, trông mong một ngày sẽ đi cùng bà, được sống mãi những tháng ngày hạnh phúc và kiếp sau không mong có những đứa con này.

Thấy tình cảnh bi đát của ông, bạn ông (cũng khá giàu có) tổ chức bữa tiệc, mời tất cả 5 người con của ông đến dự. Trong men say là đà, ông rỉ tai từng đứa, dẫn đến căn phòng kín, chỉ vào chiếc rương to với nhiều ổ khóa và nói: đây là một nữa gia sản của ba tụi con gửi và ủy quyền cho chú, sau này sẽ chia cho tụi con. Di chúc đã lập chỉ chờ điền % cho từng đứa vào là xong.

Lạ thay, ngày hôm đó chúng tranh nhau chăm sóc ông, đứa nào cũng muốn ông ở với nó. Tình thương đối với cha lai láng còn hơn lúc trước khi chia tài sản. Ông hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cảm động rơi nước mắt và nghĩ: đây mới chính là những đứa con thân yêu, những dâu hiền, rể thảo của mình. Ông được sống những ngày tháng sướng nhất cuộc đời mình. Thời gian màu hồng cứ thế trôi đi thêm hơn mười năm nữa thì ông ngã bệnh, tiên lượng không qua khỏi trong vài ngày tới.

Chúng khóc lóc, nắm tay cha không nỡ buông ra, giây phút âm dương chia biệt ngậm ngùi.

Chiếc rương được bạn ông tức tốc chở đến đám tang và được đặt trịnh trọng cạnh quan tài, dưới hàng chục ánh mắt đau đáu nhìn vào.

Tang lễ được cử hành trang trọng, đầy tốn kém, phần mộ uy nghi bên cạnh mộ bà và ước nguyện theo bà của ông cũng đã thành.


Sau phần tang lễ là chiếc rương được chúng nhanh chóng bật nắp mà trong lòng ai cũng hy vọng mình được phần lớn trong di chúc do công chăm sóc, tình thương và hiếu thảo của mình với cha. Nắp rương được mở... một rương đầy cát, một tờ di chúc với nét chữ thân thuộc xiêu vẹo và chữ ký của cha:

Chỉ có những kẻ ngốc
mới chia hết gia tài cho con mình
khi còn sống.

 

VietBF@sưu tập

Người phụ nữ trưởng thành

 

Người phụ nữ trưởng thành

Theo tôi, mỗi khi người phụ nữ đạt đến mức độ trưởng thành, họ rất đẹp. Họ như đạt được cái ngưỡng của cuộc đời; tích lũy đủ tri thức, vốn sống, khiêm nhường và thấu hiểu.

Người phụ nữ đủ mức độ trưởng thành không phụ thuộc vào tuổi tác, có người tuổi 50 vẫn chưa đủ trưởng thành nhưng cũng có người 30 đã đạt được mức độ trưởng thành, ung dung, bình thản, thấu hiểu những giá trị cốt lõi của bản thân, tự tin đứng vững trước giông bão cuộc đời.

Người phụ nữ đủ mức độ trưởng thành không phụ thuộc vào người đàn ông nào. Có hay không có người đàn ông bên cạnh để song hành trong cuộc đời không quan trọng. Quan trọng là hai người có thể thấu hiểu và chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống hay không.

Người phụ nữ đủ trưởng thành không lãng phí tình cảm dành cho người khác. Họ biết tình cảm của mình nên đặt ở đâu, dành cho ai, đặt sao cho đúng. Nếu có thương thì thương vừa đủ, nếu có yêu hãy yêu sao cho vừa. Họ không vội vàng, không cuồng nhiệt, bởi tất cả những vị đắng của cuộc đời đã được nếm trải.

Người phụ nữ đủ trưởng thành không bao giờ tin vào duyên phận. Duyên phận chẳng qua chỉ cái cớ để biện minh cho cách hành xử, suy nghĩ của mình. Bởi thế người phụ nữ đủ trưởng thành không bao giờ trách móc tại sao số phận mình hẩm hiu hay trách người khác đối xử với mình bạc bẽo. Họ chỉ trách mình chưa học tới, hiểu chưa đủ, trải nghiệm chưa nhiều mà thôi.

Người phụ nữ đủ mức độ trưởng thành không phán xét hay đánh giá người khác. Mỗi khi nhìn nhận về người khác họ sẽ từ tốn lắng nghe, bình thản nhìn nhận. Họ biết rằng có những chuyện trên đời chính mắt thấy tai nghe mà vẫn không đúng sự thật; hà cớ gì phải đánh giá, phán xét người khác.

Người phụ nữ đủ độ trưởng thành không còn tham hận sân si. Khó ai có thể đem vật chất, tiền bạc, danh vọng, sắc dục... để mua chuộc hay quyến rũ họ. Họ thừa hiểu đến với nhau bằng gì thì chia tay bằng những thứ ấy, chỉ đến với nhau với bộ óc và trái tim mới tồn tại lâu dài.

Người phụ nữ đẹp khi đủ mức độ trưởng thành là vì thế.

(Sưu tầm )