Monday, April 26, 2021

Lá thư tuyệt mệnh của một người mẹ trong viện dưỡng lão

 Lá thư tuyệt mệnh của một người mẹ
trong viện dưỡng lão

https://svconggiao.net/2019/11/18/la-thu-tuyet-menh/

Đây là lá thư của một người mẹ gửi lại cho các con trước khi từ giã cõi đời... Sau khi đã lo cho các con lập gia đình và yên bề gia thất, bà chỉ được sống chung với các con và các cháu có 630 ngày (tức 1 năm 9 tháng). Sau đó, các con đã gửi bà vào viện dưỡng lão, không đưa con nào muốn nuôi bà cả. Và tại đấy, bà luôn luôn bị cô đơn gặm nhấm cõi lòng. Sự cô đơn trong tuổi già khủng khiếp làm sao. Đó chính là nỗi sợ nhất của người già!

o0o

«Các con trai của mẹ:

«Hôm nay ngày mùng 6 tháng 6, mẹ đón sinh nhật 80 tuổi, điều đó cũng có nghĩa là mẹ đã sống trọn vẹn 80 năm rồi.

«Những ngày tháng này, mẹ sinh ra 4 đứa con, lại giúp các con chăm sóc 8 đứa cháu. Cũng có thể nói rằng, cả đời mẹ dùng chính đôi tay mình tận tâm chăm sóc cho 12 người cả con lẫn cháu.

«Nhưng mẹ già rồi, già đến mức phải nhìn sắc mặt của các con mà sống. Thực ra vài năm trước, khi bố các con qua đời mẹ cũng đã cảm giác rõ ràng được rằng các con đối với mẹ có chút không nhẫn nại, một ngày rồi lại một ngày qua.

«Khi bố các con qua đời, mẹ thực sự hy vọng một trong số các con có thể đón mẹ về nhà sống, mẹ muốn sống cùng các con, đứa nào cũng được. Cũng vì vậy mà mẹ chờ đợi cả hai tháng trời, rồi lại hai tháng tiếp, trái tim mẹ nguội lạnh vì mẹ biết, không có ai muốn đón mẹ về nhà.

«Cũng may khi đó, các con đối xử với mẹ cũng có thể coi là tốt, 4 đứa con thay phiên nhau, mỗi người một tuần đến chăm sóc mẹ, như vậy mỗi ngày đêm đến mẹ cũng không còn sợ hãi nữa.

«Thật lòng mà nói, mẹ sống đến tuổi này rồi, còn sợ cái gì nữa chứ?

«Mặc dù từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đã được nghe kể lại những câu chuyện kinh dị, nhưng đến thời khắc này, mẹ không còn tin những truyền thuyết đó nữa, cũng không sợ nữa, cái mẹ sợ chẳng qua là sự cô đơn.


«Các con trai của mẹ, các con đã ở bên cạnh mẹ 1 năm 9 tháng, cũng khoảng 630 ngày, là một người mẹ, mẹ rất cảm động, cảm động các con đã bầu bạn với mẹ.

«Sau đó, sắc mặt của các con, từng đứa một càng ngày càng khó coi, đến rồi, cũng chẳng nói một câu, đi, cũng như vậy, chẳng lấy một lời chào hỏi. Giống như các con vào trong một khách sạn, người bên trong đó nhìn các con và bà lão đi cạnh sẽ cảm thấy như chẳng có chút quan hệ nào cả.

«Mẹ cứ sợ đắc tội với một trong 4 đứa con, mặc dù mẹ không ăn của các con một miếng cơm nào, không mặc của các con một cái quần, cái áo nào, không tiêu của các con một đồng… nhưng các con bầu bạn với mẹ, cũng chính là mẹ đã thiếu nợ các con.

«Vì thế mẹ cũng trở nên thận trọng hơn, nhưng các con vẫn như thế, dần rời bỏ mẹ một mình trong đêm khuya vắng rồi chẳng ai quay lại nữa, để lại cho mẹ trong cô đơn.

«Như thế cũng tốt, bố các con đã qua đời, các con cũng ở bên cạnh mẹ được 1 năm 9 tháng, như thế đối với mẹ đã rất cảm động rồi, những ngày tháng còn lại mẹ tự bước tiếp.

«Cứ như vậy 2 năm khó khăn qua đi, mẹ đã qua sinh nhật lần thứ 80, các con chúc thọ mẹ rằng: ‘Trường mệnh 100 tuổi, mẹ cười, cười khổ, sống đến tuổi này là đủ rồi, 100 tuổi cũng chẳng có ích gì’.

«Khoảng thời gian này, lòng mẹ càng lúc càng buồn, mẹ không nói ra, cũng không biết nói với ai, mẹ hy vọng bệnh tật có thể sớm ngày mang mẹ đi, như thế, mẹ đã vô cùng cảm kích vận mệnh không bạc đãi mình.

«Vài ngày trước, mẹ mơ thấy bố con, ông ấy nhìn mẹ, cười với mẹ nói: ‘Đi thôi, tôi về đón bà, đi với tôi, bà sẽ không còn cô đơn nữa’.

«Tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa số, mẹ thấy những ngôi sáng lấp lánh, cả vầng trăng vừa tròn vừa lớn, trong cảnh sắc tuyệt vời của màn đêm ấy, mẹ mơ thấy bố con, mơ thấy ông ấy về đón mẹ, mẹ cảm kích tình yêu cả đời của ông ấy dành cho mẹ, cũng cảm kích 630 ngày các con ở bên cạnh mẹ.

«Lòng mẹ mỗi ngày lại càng buồn bã, mẹ biết ngày mai, mặt trời lại chiếu sáng, khi mẹ viết những dòng thư này, mẹ biết duyên phân mẹ con chúng ta, cuối cùng cũng có ngày kết thúc.

«Đầu mẹ tóc đã bạc trắng, mẹ xin dùng cả mái đầu bạc này thề rằng, mẹ thực sự cảm ơn các con đã bầu bạn, chăm sóc mẹ, nhưng ngoài câu đó, mẹ còn muốn nói: ‘Mẹ hối hận vì đã sinh ra các con, nếu có kiếp sau, mẹ không muốn gặp lại nữa’.

«Nhưng là một người mẹ, mẹ không thể trở nên lạnh nhạt với các con mình được, mẹ vẫn hy vọng cả 4 con cuối đời được hạnh phúc, sẽ không bị 8 đứa cháu từ bỏ. Tình hết rồi, từ ngữ hết rồi thì dừng lại ở đây».

Vài ngày sau, bà lão qua đời, ra đi một cách nhẹ nhàng trên giường của mình, trong tay nắm chặt bức ảnh của hai ông bà.

...o0o…

Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra cây và hoa của cha đã trở nên hoang phế.

Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra tủ quần áo trong nhà đã chứa đầy bụi bẩn.

Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra đồ ăn mẹ bạn nấu quá mặn quá khó ăn.

Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra cha mẹ thường quên tắt bếp gas.

Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra, phản ứng của cha mẹ lúc qua đường dần trở nên chậm chạp.

Nếu có một ngày, bạn phát hiện ra, cha mẹ già có những thói quen không còn được duy trì như trước nữa, giống như chuyện họ không thích ngày nào cũng phải tắm.

Nếu có một ngày, bạn nhận ra rằng, cha mẹ không thích đi ra ngoài… Thì xin hãy chăm sóc kỹ cho cha mẹ, đừng làm những chuyện khiến bản thân phải cảm thấy hối hận, đừng để đến khi họ không còn nữa mới hiểu thế nào là trân trọng.

Nếu có một ngày, hai người sinh bạn ra, nuôi bạn khôn lớn đều đi cả rồi, trên đời này sẽ không còn ai yêu thương bạn, bao bọc bạn mà một cách thật lòng thật tâm như thế nữa.

Khi bạn hồi tưởng lại những khoảnh khắc ở bên cha mẹ, có phải cả mặt sẽ đầy nước mắt? Có phải khóc trước mộ cha mẹ đến đứt ruột đứt gan? Khi có thời gian hãy trở về nhà, thăm cha mẹ, họ chỉ cần nhìn thấy bạn trở về nhà. Đừng lãng phí thời gian của mình trong những trò  vô bổ, hãy về nhà ăn với cha mẹ một bữa cơm, đừng để họ phải ngóng đợi bạn.

Nếu có một ngày, cả hai người sinh ra bạn đều đi rồi, trên đời này không còn ai có thể bảo vệ bạn vô điều kiện… Vì thế đừng làm bố mẹ bạn đau lòng, khi cha mẹ còn sống, hãy mang đến cho họ nhiều niềm vui hơn. Đừng nói bản thân không có thời gian, rằng công việc bận rộn. Bạn phải biết rằng, trên đời này bạn chỉ có một cha một mẹ, công việc không còn thì tìm việc khác, ngay cả khi trái tim không còn nữa bạn còn thay một cái khác cơ mà.

Hãy sống thật tốt, đối xử tử tế với cha mẹ mình, nếu có một ngày những người sinh ra, nuôi dưỡng bạn đều đi rồi, chúng ta có hối tiếc cũng chẳng còn kịp nữa…

Nguồn: Dkn.tv

Bài Học Tử Tế & Thiện Lương

 

 

Bài Học Tử Tế & Thiện Lương

https://www.facebook.com/btvkimphuongnewskytv/posts/236895774886820

Phượng đã khóc khi đọc kịch bản này và rất rất nhiều lần trong mục Bài Học Cuộc Sống của KTM ...

Trong một khoa học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: «Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình yêu mến và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc ít nhất trong một thời gian dài, anh chị không nói những lời như vậy».

Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp, đều đã trên 30 tuổi, cho rằng việc bộc lộ cảm xúc không phải là biểu hiện của nam tính. Họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó. Vì vậy, việc thực hiện đề bài này lại có vẻ khó so với một số người.

Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm.

- Thưa giáo sư. - Anh ta bắt đầu nói. - Cách đây 5 năm, tôi và bố tôi có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi cũng có lỗi trong việc đó nhưng một phần do tự ái và một phần do tôi đã làm được một số việc trong sự nghiệp của mình. Và không hiểu sao, tôi tránh gặp ông trừ những trường hợp chẳng đặng đừng. Nhưng ngay cả những lúc ấy, tôi cũng hầu như không nói với ông một lời nào. Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.

Đêm hôm đó, tôi nôn nao đến nỗi hầu như chẳng chợp mắt được chút nào. Ngày hôm sau, tôi đi làm sớm và dường như tôi làm mọi việc nhanh nhẹn, chu đáo hơn mọi ngày. Tôi gọi điện cho bố báo rằng tôi sẽ đến sau giờ làm việc. Tôi chỉ nói: «Bố à, con có chuyện cần nói với bố». Tan sở làm, tôi chạy xe đến ngay nhà bố mẹ và bấm chuông. May quá, bố tôi ra mở cửa. Tôi bước vào bên trong và nói với giọng thành thực như của một đứa trẻ: «Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con muốn nói là con yêu bố». Ông im lặng nhìn tôi rồi kéo tôi lại, ôm chầm lấy tôi và nói: «Bố cũng yêu con, con trai ạ. Nhưng bố chẳng biết làm thế nào để nói với con điều đó».

Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Vậy mà đã một thời gian dài, tôi đã không cảm nhận được điều tuyệt vời đó.

Vâng, Không phải ai trong cuộc sống cũng dám đối diện với những sai lầm của mình. Không phải ai cũng có đủ dũng cảm để nói ra lời xin lỗi. Bởi vì con người luôn tìm đủ mọi  lý do để ngụy biện cho cái sai của bản thân mình và không chịu thừa nhận nó. Và chỉ khi mọi thứ đã quá muộn màng hoặc mối quan hệ đã đổ bể quá lâu, thì họ mới bắt đầu cảm thấy hối hận và ray rứt. Vậy nên chúng ta tập quen với việc nhìn nhận ra lỗi sai của bản thân và học cách xin lỗi chân thành để gìn giữ những mối quan hệ xung quanh mình luôn tốt đẹp, quý vị nhé!

Monday, April 19, 2021

Lời cha dặn

 

Lời cha dặn:

Nếu chồng con ngoại tình, hãy khuyên anh ta bỏ vợ

https://phunu.nld.com.vn/tam-su/loi-cha-dan-neu-chong-con-ngoai-tinh-hay-khuyen-anh-ta-bo-vo-20190712100446222.htm

Người ta có thể ăn một cái bánh khuyết, uống một cốc nước vơi, nhưng không thể sống với một thứ tình bị san sẻ.

Một trong những cuốn sách bố yêu thích nhất có tên là "Bố đã từng yêu". Bố nghĩ rằng bất cứ người phụ nữ/đàn ông nào trước khi lập gia đình cũng đều nên đọc nó.

Trong truyện, ông bố chồng đã cố giải thích cho con dâu của mình về sự ra đi không một lời tạ từ của chồng cô ta. Anh ấy đã bỏ đi với một người phụ nữ khác.

Nhưng thay vì lên án hay bảo vệ hành động đó của con trai, ông bố chỉ kể một câu chuyện về chính cuộc đời ông, về việc ông đã hối tiếc vì không thể bỏ đi như chàng trai, không thể một lần sống kiệt cùng là chính mình như thế nào. Và rồi cả cuộc đời về sau, ông luôn sống trong sự hối tiếc.

Câu chuyện đó có giúp con nhận ra điều gì không?

Với bố, nó như một sự thức tỉnh vậy. Cuộc sống này vốn ngắn ngủi, và điều đau khổ nhất là không được sống là chính mình, điều tiếc nuối nhất là không được thành thật với tình cảm của mình. Nếu không làm được hai thứ ấy, cuộc đời về sau sẽ chỉ là những tháng ngày đầy tiếc nhớ mà thôi.

Nếu chồng con ngoại tình, hãy khuyên anh ta bỏ vợ, hoặc hãy rời bỏ anh ta. Bởi hôn nhân không phải là sự ràng buộc của giấy tờ, trách nhiệm hay bất cứ điều gì khác.

Hôn nhân là khi hai con người tự nguyện gắn bó với nhau, ràng buộc nhau bởi sự tha thiết. Khi đã không còn tha thiết, sự ràng buộc còn có nghĩa lý gì không? Nếu vậy, hãy tự giải thoát cho mình và cho người, con ạ!

Người ta có thể ăn một cái bánh khuyết, uống một cốc nước vơi, nhưng không thể sống với một thứ tình bị san sẻ. Tình yêu không hữu hình đến thế, nhưng nó lại yêu cầu sự tròn đầy, viên mãn.

Nếu người đàn ông của con không thể dành cho con sự tròn trặn ấy, hãy rời xa anh ta. Hãy để cho người phụ nữ khác được hưởng hạnh phúc mà con đã từng được hưởng. Và con cũng xứng đáng với một hạnh phúc khác đầy đặn hơn. Hãy nhớ, không cô gái nào đáng bị san sẻ trong tình yêu!

Đàn ông vốn tham lam, đôi khi tham lam đến hèn mọn. Anh ta vừa muốn có được những cuộc phiêu lưu tình ái với những cô nàng đỏm tính, vừa muốn có một chốn yên ấm để quay về với người phụ nữ luôn nhẫn nhịn, đợi chờ. Bởi thế mà anh ta phải vụng trộm, giấu giếm, rồi loanh quanh, dối trá.

Đừng biến chồng mình thành một kẻ hèn mọn. Hãy để anh ta được lựa chọn và khuyến khích anh ta dám sống thật với những tình cảm, xúc cảm của riêng mình, cho dù điều đó có khiến con phải chịu đau khổ. Nhưng đau khổ nào rồi cũng sẽ qua. Hãy để nó kết thúc và trôi đi, còn hơn cứ mãi tù đọng và sa lầy.

Nếu người đàn ông con yêu là một anh chàng thẳng thắn và trung thực, hãy khích lệ anh ấy giữ mãi hình ảnh đó, đến tận phút sau cuối, ngay cả khi đã chia tay.

Đừng cố sống và thỏa hiệp với kẻ bội phản để rồi làm tha hóa cả mình lẫn người. Cũng đừng cố tự làm mình mờ mắt, ù tai chỉ để không nhìn, không nghe những điều không muốn.

Người ta đã nêu gương những người phụ nữ bao dung và vị tha. Nhưng con ơi, tha thứ chưa bao giờ là điều dễ dàng.

Nếu ta không thể tha thứ, không phải vì ta quá hẹp hòi, chỉ vì ta quá nhạy cảm và sự tổn thương trong ta quá sâu sắc. Đến nỗi chỉ vì một hình dung ấy thôi cũng khiến ta đau đáu, xót xa, quặn thắt.

Người ta không thể lên án những người phụ nữ vì quá đau lòng, vì không chấp nhận sự bội tín mà lựa chọn ra đi.

Có người nói rằng hôn nhân không chỉ có tình yêu. Nhưng đó phải chăng là ngụy biện? Tại sao ta phải bắt đầu cuộc hôn nhân bằng tình yêu để rồi sau đó lại chấp nhận sống tiếp mà không có nó?

Không có tình yêu, hôn nhân chỉ là tình đồng chí, chỉ là sự vun vén cho một cái chung vô vị. Con cái ư? Đừng lấy chúng ra làm sự ràng buộc.

Con cái chúng ta vẫn có thể lớn khôn, được yêu thương đủ đầy và được giáo dục tốt. Chúng không mất đi bố hay mẹ chỉ vì họ không sống cùng nhau nữa. Vì thế, nếu chia tay, con hãy chia tay trong hòa bình và vui vẻ.

Người phụ nữ mất gia đình cũng giống như một kẻ chơi bạc đặt cược tất cả vào một ván bài và thua trắng tay vậy.

Ta không chỉ mất đi một người chồng, một ngôi nhà, mà là mất đi một người ta hết lòng yêu thương, một mái ấm; mất đi niềm tin và bao kỳ vọng. Lòng ta không chỉ đau buồn, mà nó còn xác xơ, hoang tàn nữa.

Nhưng thà tay trắng để bắt đầu lại, còn hơn cứ mãi ôm lấy những điều đã không còn trọn vẹn, cứ mãi níu giữ người đã khiến ta phải hoài nghi.

Con hãy là một người dám níu giữ, nhưng cũng dám buông bỏ. Dù biết rằng níu giữ hay buông bỏ đều cần sự mạnh mẽ và quyết liệt. Song bố tin con gái bố là một người như thế.

Sau tất cả, bố chỉ mong con được hạnh phúc. Bất luận con có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa.

Bố của con!

Theo phunutoday